english-everyday
== write & share ==

Truyện chêm hack não

July 23, 2023

Unit 1 Languague learning

Bạn thân nhất của tôi

Bác satoshi có một nhà hàng nhỏ ở Nhật, Bác là một đầu bếp có nhiều skills điêu luyện, nhưng sau vài năm, bác muốn follow his dream, đó là được trải nghiệm một nền culture khác. Nhưng không phải như một du khách. Bác muốn sống abroad và learn new thing.

Thế là bác Satosi quyết định learn a new languages. Bác took an English course, và vì rất dễ shy, nên bác không kể với ai cả. Bác luyện tập ở lớp cho đến khi có thể nói chuyện đôi chút. Sau đó, mỗi khi thấy một foreigner, bác sẽ nói chuyện với người đó. Nhưng vì không undestand về ngữ pháp, nên bác ứng biến không được tốt cho lắm. Dần dần, bác đỡ ngại hơn, và cũng confident hơn. Rất nhanh sau đó, bác đã có thể express his ideas. Bác cũng bắt đầu phát âm đúng và tiếng anh của bác cũng được improved.

Khi đã có sự progress, bác Satoshi bắt đầu có thể communicate với các thực khách người nước ngoài của mình. Qua việc lắng nghe những câu chuyện của họ, vốn vocabulary của bác tăng dần. Bác luyện tập và luyện tập cho đến khi tiếng anh của bác tốt như speaker người Anh. Bác đạt được certificate từ course tiếng Anh, và đã đến lúc khởi hành.

Bác Satoshi muốn trở thành một đầu bếp nổi tiếng ở London. Rồi bác nhìn giá vé và chuyển hướng sang Việt Nam. Tại đây, bác mua một căn nhà xinh xắn, được bao quanh bởi những cánh đồng. Không khí cực kỳ trong lành.

“Chỗ này ăn đứt Luân Đôn”, bác nói.

Nhưng rồi, khi bác cố gắng make friends with some one, bác nhận ra rằng không ai ở đây có thể nói Tiếng Anh cả, “Phí thật đấy!”, bác nói, “tiêu cả đống tiền học tiếng anh chả để làm gì!”

Người bạn duy nhất cảu bác là những chú chó. Đôi lúc chúng vào thăm nhà bác, mặc dù cũng có vài lần chúng tha mấy đôi giày của bác đi mất. Nhưng ít ra thì chúng còn biết nói “Gâu, go!”

Unit 2 School Life

Kế hoạch đơn giản

Kể từ khi Mạnh mới đi kindergarten, cậu đã có kế hoạch cho cuộc đời mình. Nó bao gồm 5 bước.

Bước một: hoàn thành chương trình primary. Bước hai: hoàn thành chương trình secondary. Bước ba: start university. Bước bốn: finish university chuyên ngành mathematics và engineering. Đó là những subjects khó với rất nhiều kiến thức science, nhưng chúng lại rất popular.

Sau đó là bước năm: chế tạo một siêu người máy khổng lồ bí mật, và thống trị thế giới.

Đó là một kế hoạch hết sức đơn giản.

Mạnh thực hiện nó rất chăm chỉ. Cậu không bao giờ absent ở bất cứ buổi học nào. Ngoại trừ art. mạnh không attended các giờ nghệ thuật vì người máy khổng lò không cần đến nghệ thuật. Người máy khổng lồ chắc chắn được hoàn thành, dù thế nào đi nữa.

Vào term cuối ở trường đại học, Mạnh phải take an exam. Nó không hề dễ, nhưng Mạnh không mang tài liệu vào phòng thi. Cậu crammed fro nó nhiều tới mức tóc bạc trắng, rồi cậu ta passed the exam. Thậm chí, cậu còn passed with flying colours. Cậu đạt grades cao nhất toàn Châu Á.

Thế là cậu có thể continue kế hoạch chế tạo người máy bí mật của mình. Mạnh bắt đầu cười giống một nhà khoa học xấu xa. Rồi cậu đi thật xa để không ai có thể làm phiền, và bắt đấu kế hoạch.

Từng chút một, cậu chế tọ gã người máy. Nó to, màu vàng, với rất nhiều súng, tên lủa và thậm chỉ cả một cái đầu DVD bên trong. Nó còn cao bằng tháp Lotte nữa.

Sau nhiều tháng, Mạnh tự announed với bản thân mình. “Nó đã sẵn sàng. Giờ đây, thế giới sẽ là của ta!” Mạnh bước vào trong chân người máy và dùng thang máy đi lên. Cậu ta ngồi trong đầu nó và khởi dộng.

Người máy nói, “Xin chào, cậu chủ Mạnh.” Nhưng rồi Mạnh bất đầu thấy cực kỳ nervouse.

“Có chuyện gì thế thưa cậu chủ?”

Mạnh nhìn qua cửa sổ. Cậu đáp, “Ta… ta sợ độ cao.”

Uni3 Personal Information

Tình yêu Vĩ đại nhất

Tuấn và vợ d9anng live a quiet life cho tới khi anh trở thành một fan cứng của môn bóng đá. Vợ anh lại muốn anh quan tâm hơn đến cô.

“Em cảm thấy mình không còn special đối với anh nữa. Anh cứ calling ‘Pinky’ trong lúc ngủ. Đấy chẳng phải là tên của con gái à?” vợ anh nói.

“Không, đấy chỉ là nickname của một cầu thủ thôi mà. Anh đã cho em đọc bài báo có giải thích về meaning của cái biệt danh đó rồi còn gì. Cậu ấy tên là Hồng Đức, và trong tiếng anh, Hồng là Pink, nên fan mới gọi cậu ấy là Đức Pinky.”

“Anh thực sự không quan tâm đến em nữa rồi, đúng không? Anh không nhớ được nơi em sinh ra và grew up, nhưng a know toàn bô 5 personal infomation của họ: first names, surnames, và thậm chí cả hometowns nữa.”

“Mà đấy còn chưa phải là điều tệ nhất, ” cô nức nở. “Anh thậm chí còn treo một tấm ảnh của một ông chú người Hàn Quốc trong phòng khách nhà mình. Anh còn told em ông ấy là nhân vật favourite của mình nữa.”

“Ý em là ông Park ý hả?” Tuấn hỏi

“P.. Pác gì cơ?”

“Thôi nào! Ít nhất em cũng phải biết spell h is name cho đúng chứ!” Tuấn ngán ngẩm.

“Thấy chưa! Anh yêu bóng đá còn hơn yêu tôi.”

“Đó là một healthy interest mà, vợ yêu, ” anh chồng cố gắng xoa dịu.

“Tôi không thể nào live như thế này được. Cảm giác như giữa chúng ta có một distance vậy!”

“Hay là mình thử xem bóng với nhau được không vợ?”

“Nhưng àm anh toàn thích ngồi xem ở quán cafe thôi. Mấy chỗ đấy lức nào cũng crowed lắm. Em chỉ muốn có chút thời gian peaceful ở nhà thôi.”

“Được rồi, thế này đi, vợ chồng mình sẽ ở nhà xem bóng đá cùng với nhau nhé.”

Một tháng sau, một người bạn ghé thăm Tuấn.

“Ê, vợ ông độ này sao rồi?”

“Tin tốt là vợ tôi thích xem bóng đá rồi, còn tin xấu là bà xã beautiful của tôi không thèm đoái hoài gì đến tôi nữa. Giờ tình yêu của nàng dành hết cho đội tuyển U23 rồi.”

Unit 4 Jobs & Work life 1

Bài học của đại tu sĩ

Chàng tu sĩ trẻ tuổi tiến vào hang thần và cúi chào. Đại tu sĩ đang ngồi trong đó.

“Thưa Đại tu sĩ. Thầy có điều gì có thể khai sáng cho con về cuộc đời này ạ?”

“Ta có thể cho con một bài học quan trọng, ” ông nói. “Ta đã trải qua rất nhiều lần sinh và tử. Trong một kiếp sống, ta opened một nhà hàng. Ta là owner, nhưng quần áo của ta lúc nào cũng có mùi như mùi thịt lợn, và ta bị gã cook ăn cắp tiền.”

“Ồ, điều đó thật tệ, ” chàng trai trẻ nói.

“Đúng vậy. Kiếp sống sau đó của ta thì acceptable hơn. Ta là một lawyer nhưng nó đồng nghĩa với việc đôi khi ta phải nói dối. Kiếp sau nữa thì ta lại là một architech. khách sạn bên bờ biển do ta thiết kế bị sập. Rồi sau đó ta là một engineer, và ngón tay ta bị máy cắt làm đôi.”

“Ôi chao!”

“Đúng, chao ôi là chao ôi. Chưa hết, sau đó ta là một manager. Trời ơi, ta ghét cái công việc đó.”

“Vì sao thế, thưa Đại tu sĩ?”

“Nó là một dead-end job, và ta phải điền đủ các loại forms. Ta phải showed up for work sớm và worked long hours vì assistant của ta là cái đứa lười nhất Vịnh Bắc Bộ. Sau đó ta lại trở thành pilot. Ta kiếm hàng đống tiền và bay qua khắp nơi trên thế giới. Có một lần ta là một salesperson. Ta tới nhà người ta để bán sách, và gặp được rất nhiều housewives tuyệt vời.” Đại Tu Sĩ cười mơ màng.

“Đại Tu Sĩ ơi, nghe hay quá ạ.”

“Ừ, cho đến khi ta bị chó nhà người ta đuổi.”

“Thế rồi sao nữa ạ?”

“Có một dạo ta làm receptionist, và nó thật sự rất chán. Rồi ta làm haiddresser và nhận ra mình cực kỳ ghét tóc. Một kiếp khác ta lại làm journalist. Ta was responsible for việc viết tin tức. Nó là một well-paid job, nhưng ta phải word to tight deadlines. Tin tức thì ngày nào chẳng có!”

“Vậy thưa Đại Tu Sĩ, bài học lớn nhất người rút ra từ tất cả những kiếp đã sống là gì ạ?”

“Đừng bao giờ nhảy dù nhá.”

“Sao cơ ạ?”

“Đó là lý do ta chêt từng đấy lần đấy.”

Unit 5: Jobs & Work life 2

Công việc trong mơ

Bước vào toà nhà văn phòng, hắn nghĩ, “Đăy hẳn là một giấc mơ”.

Hắn khá chắc chắn mình đang ở trong một giấc mơ. Hắn jobess và mặc một bộ vest đen. Hắn mang application xin việc trong một bộ file, đang trên đường đi đến một buổi interview, để get a job.

Trước giờ, hắn chưa từng applied for a job; hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới một career. Thực ra mà nói, hắn còn chưa bao giờ khoác một lên người.

“Thật là một giấc mơ kỳ lạ. Mình chuẩn bị đi phỏng vấn xin việc, mà thậm chí mình còn chả biết công là công việc kiểu gì. Secretary hay bank teller? Mình chả biết gì về mấy nghiệp vụ ngân hàng. Hay là filmmarker, hoặc musician gì đó nhỉ, chắc không phải là nhạc sĩ rồi. Mình không mang theo một musical instrument nào cả, nên chắc chắn là một công việc khác rồi. Có khi là reporter hoặc photographer, vì mình thích đi đây đi đó và yêu thiên nhiên.”

Rồi, hắn nảy ra một ý tưởng. Hắn mở bộ hồ sơ ra xem để xem job application của mình có ghi công việc gì.

Nhưng rồi toàn bộ chỗ documents rơi ra ngoài. “Ôi không! Mình cần prepare thật kỹ, không thì không pass the job interview mất!” Hắn chưa arranged giày tờ bao giờ. Đúng ra là, hắn còn chưa từng mang tài liệu bao giờ.

Bất chợt, cánh cửa văn phòng mở ra. Vị sếp là một phụ nữ nghiêm nghị đeo một cái tạp dề trắng và đội mũ. “Chú đây rồi!” bà ta quát. “Tốt! Nhanh, vào đây! Mọi thứ đã sẵn sàng hêt rồi”

“Ơ. Thế còn vụ phỏng vấn thì sao?” hắn hỏi người phụ nữ.

“Chú có thể work under pressure chứ? Vì giờ chị phải đậy cái nồi lại đấy, ”, bà sếp nói.

“Có chứ, tất nhiên là em qualified rồi!”

“Ngon, ” bà sếp tiếp. Rồi bà ta cầm tay và kéo hắn lại. “Được đấy, cho béo như chú mà hầm thì customers thích phải biết.”

“HẢ, KHÔNG, ĐỢI ĐÃ! TÔI KHÔNG MUỐN CÁI CÔNG VIỆC NGỚ NGẨN NÀY ĐÂU!” Rồi anh chó của chúng ta bừng tỉnh khỏi cơn mê, sủa nhặng xị, và ba chân bốn cẳng chạy khỏi ngôi làng.

Unit 6: Money & Spending

Con cá cắt cổ

John nói với bạn mình - May, “Nghe này, tôi đang running short of money.”

John là một người đàn ông già và rich, ông không sở hữu bất cứ thứ đồ cheap nào. Nếu một thứ đồ không có price cao, ông sẽ không mua nó. nhà có hai mươi phòng. Giá rent chắc chắn là điên rồ, và hoá đơn điện? Chà chắc phải expensive hơn cả một cái sân bay.

May thì khác với John. May có thể manage tiền của bà một cách hợp lý. Bà spent một phần tiền lương vào những thứ quan trọng, và saved chỗ còn lại. BÀ không wasteful. Còn John thì lại thường xuyên làm những thứ cực kỳ nhảm, và rồi hỏi xin tiền từ bà ấy. May bắt đầu thấy mệt mỏi vì vụ này.

May nói, “Ông biết đấy, John, cost of living ở đây ngày một đắt đỏ. Tôi còn phảy pay rent and bills chứ. Đừng borrowing tiền tôi nữa.”

“Làm ơn đi mà, May. Tôi thật sự rất cần bà giúp.” “Lần này ông lại làm trò ngu ngốc gì thế?” “Tôi chả bao giờ làm trò gì ngu ngốc cả, ” John cãi. “Ông chắc không đấy? Vì vừa mới lần trước, ông mua một cái chuyên cơ riêng. chỗ fees mà ông owned ngân hàng không được paid on time. Thực tế là, ông broke đến nỗi phải bán toàn bộ đồ nội thất để chi trả cho cost thức ăn.”

“Được rồi, ” John đáp. “Nhưng lần này thì khác. Tôi mua một con mèo thôi.” “Ồ, ” May bật cười. “Được, thế thì ổn” “Con mèo đắt nhất thế giới” “Gì cơ” “Nó là con duy nhất trong loài còn sót lại trên toàn thế giới! Và tôi đã ra tay cứu nó! Tôi sẽ chăm sóc nó!. Nhưng tôi run out of money mất rồi.”

“Thôi được rồi, tôi có thể lend ông 1 ít tiền, ” May ngán ngẩm.

John xoa xoa hai bàn tay. “Chậc, vấn đề là, con mèo đó chỉ ăn mỗi cá chép Peru thôi.”

“Cá chép Peru là cái giống gì thế?” “Đó là giống cá đắt nhất thế giới.”

May đứng dậy và nói, “Chà, thế thì con mèo của ông in big trouble rồi.”

Unit 7: In the city 1

Những tên trộm tệ nhất

Henry chuyển đến capital vào tháng trước. Ban đầu, anh thấy nó quá đông đúc và ồn ào. MỌi thứ đều quá nhanh và quá ầm ĩ. Anh còn nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ có thể get used to tốc độ và sự náo nhiệt, hoặc pace of life ở đây. Nhưng rồi, Henry nghĩ, “Thế này cũng exciting đấy!”

Trước đây anh sống ở một ngôi làng yên tĩnh, không có những toà nhà skyscrapers che khuất những ngôi sao.

Henry đã tạo dựng được cho bản thân mình một cuộc sống êm đẹp ở đó. Nhưng chủ đề duy nhất được người ta bàn tán ở ngôi làng đó là về việc phạm tội ở thành phố. “Đừng đi. Quality of life ở đó tệ lắm. Ở thủ đô có những tên trộm tồi tệ nhất thế giới. Là tồi tệ nhất đấy!”

Sau vài năm, anh không thể nào put up with việc đó lâu hơn nữa. Anh mua một căn nhà nhỏ trong thành phố và chuyển vào đó ở.

Dần dầyn Henry bắt đầu yêu atmosphere của cái thành phố bận rộn này cùng nightlife của nó. Thậm chí, anh còn đưa ra quyết định. “Mình sẽ ra ngoài chơi đêm nay!” Anh khoác lên mình một bộ cánh đẹp, đôi giày mới tinh, và rời khỏi nhà.

Ngay lập tức, có ai đó thó luôn cái ví của anh và chạy mất.

“Này, Tên trộm kia!!”

Henry đuổi theo gã trộm. Họ chạy suốt đêm, băng qua những con phố lively, qua rất nhiền entertainment options, và những toà nhà modern. Họ băng qua various loại services giao thông, những cái xe buyt to đùng và metro system.

Thật đáng ghét! Tên trộm này dai quá sức! Henry bắt đầu thấy mệt, nhưng anh phải lấy lại ví của mình bằng được!

Henry nhảy lên pavement và chạy xuyên qua alley. Tại đó anh nhảy lên tên trộm và lấy lại được ví của mình.

Henry mặc kệ gã trộm và quay trở về neighbourhood của mình. Nó vẫn đang bustling với nhiều người và rất nhiều đồ ăn đang appealing. Nhưng Henry mệt rồi; anh chỉ muốn lên giường đi ngủ.

Anh mở cửa nhà và thấy chiếc giường của mình đã không còn ở đó. Thực tế thì, mọi đồ đạc đều đã biến mất.

Unit 8: In the city 2

An ninh công cộng

Lili ghét cuộc sống ở thành phố. Traffic noise đánh thức cô mỗi ngày. Cô rời căn hộ pricey của mình và gọi một một chuyến Crab Bike. Cô ghét đi bộ vì đường phố đầy những đống rubbish mà người ta threw ra. Vậy nên để thay vào đó, cô phải sử dụng facilities của phòng tập gần chỗ làm để đảm bảo sức khoẻ. Thế là, mỗi ngày, cô mang theo quần áo tập và ít nhất hai cái bẫy chuột.

Nhưng con phố đông đúc drove her insane. “Trời ơi! Liệu đã có ai để ý thấy rằng mật độ population của thành phố này quá cao chưa?? Đò là lý do tại sao nó bị lacking những con phố sạch đấy. Họ cũng cần build thêm cầu vượt nữa, đường phố chỗ nào cũng toàn xe là xe!”

Tài xế Crab drove recklessly qua chỗ traffic jam. Khi đến nơi, tóc cô đầy mùi khói, và air quality tồi tệ làm cô ho sù sụ. Người ở thành phố này cũng cực kỳ selfish trong việc chia sẻ không gian của mình. Cô cần một thành phố có nhiều room hơn. Lili cân nhắc việc bỏ tới vùng nông thôn. Ở đó, ít nhất thì cô cũng có thể có một không gian thoáng đãng và tránh được unhealthy pollution. Và không có crime.

Khi xuống khỏi Crab Bike, cô thấy hắn. Gõ đó. Trời ơi, hắn thực sự làm cô thấy khó chịu. Hắn đứng đó daily, và cô biết hắn muốn gì. Xử lý mấy gã như thế tired her out. Hôm nay, Lili sẽ xử lý gã này theo một cách khác.

Đầu tiên, cô tới phòng tập. Cô thay đồ vào và tập. Rồi cô tắm gội, thay đồ, và đi ra ngoài với một tâm trạng vui vẻ.

Gã kia vẫn ở đó, thế là cô đi tới ngay trước mặt gã, và rồi gã giở trò. TẠCH.

“ÁAAA!” Gã rút tay ra khỏi túi của cô. Ngón tay gã bị mắc vào trong cái bẫy chuột. “Tóm được ngươi rồi nhá! Không biết xấu hổ à, ”, Lili đắc chí.

“Nhưng mà tôi có phải là pickpocket đâu!” ông ta khóc lóc. “Tôi làm cho cơ quan Security Công cộng. Tôi định đưa cô cái này thôi mà.” Ông ta đưa cô một mẩu giấy nhỏ. Trên đó viết, “ĐỀ PHÒNG BỌN MÓC TÚI.”

Unit 9: House & Neighbourhood 1

Cỗ Máy

Maggie là một trong những nhà khoa học xuất sắc nhất của thành phố. Công việc của cô có thu nhập rất tốt, cho phép cô sống ở một place ổn.

Cố sống ở một building hiện đại với balcony faced ra hồ. Nó được beautifully decorated. Khi cô moved in to her flate, cô chỉ mang mỗi quần áo, dụng cụ khoa học và con mèo của mình. Cô không mang theo mốn furniture nào cả vì flat đã được fully furnished rồi. “Và chỉ cách tất cả những modern conveniences một quãng drive away ngắn, ” chủ toà nhà nói

Bạn bè cô rất thích đến thăm cô vì chỗ cô was within walking distance of hồ, nút giao thông, và khu giải trí. Thực ra, khi cô tổ chức a housewarning party, họ còn không muốn rời đi. Maggie phải đuổi họ về. Cô thích có nhiều bạn bè, nhưng không phải là housemates.

Nhưng thứ quan trọng nhất là the view from cửa sổ của cô. Hồ nước làm cô thư thái, và light làm cô cảm thấy comfortable để có thể làm việc hàng giờ cho dự án của mình. Maggie hiện đang rất tập trung cho một thứ có khả năng thay đổi cả thế giới. Con mèo của cô không chỉ là một con thú cưng bình thường. Nó là vật thí nghiệm của cô.

Khi làm việc, nó shared căn phòng trống với một cỗ máy to đùng, sáng bóng có rất nhiều những bóng đèn và nút bấm nhỏ.

Rồi một ngày, cô hoàn thành. Cô đặt con mèo lên bàn và đưa ra trước mặt nó một cái micro. Rồi cô bật một cái công tắc lên và nói, “Nào cưng! Nói gi đó đi!” Con mèo kêu meo meo, và cái máy bắt đầu dịch: “Gì cơ?”

Con mèo có vẻ ngạc nhiên. Nó meo tiếp: “Giờ tôi có thể nói chuyện được sao?” Maggie nhảy cẫng lên thích thú. “Đúng! Đúng thế!!” cô hét lên.

Con mèo ngó quanh, nhìn vào tấm rug và tất cả những thứ khác, và rồi nó lại meo. “Tuyệt vời. Nghe này. Đây là căn hộ tệ nhất tôi từng thấy, và tôi phải nói rằng, cái váy cô đang mặc còn tệ hơn.”

Vậy là, cái máy của Maggie hoặt động rất tốt. À, nhưng khá tiếc cho chú mèo!

Unit 10: House & Neighbourhood 2

Địa điểm hoàn hảo

Duy tìm thấy một căn hộ khá đẹp được quảng cáo trên một bulletin board gần chỗ làm, thế là anh gọi cho chủ nhà.

“Đúng rồi, căn hộ đẹp lắm đấy, ” ông chủ nhà nói. Ông informed cho Duy rằng nó được toạ lạc ở trong một block mới đang được developed bởi thành phố. Nó sẽ trờ thành một area cực kỳ safe và vibrant. “Nó quá đẹp, đảm bảo cậu sẽ không bao giờ muốn rồi đi đâu!“. Ông chủ nhà friendly invited Duy tới và xem căn hộ.

Duy hỏi đường tới đó. “Có giấy bút không?” “Có ạ”

“Được rồi, ” ông chủ nhà tiếp. “Cậu biết cái shopping mall to to mới mở chứ? Lái xe tới lối vào, nhưng rẻ trái ở cái đường one-way. Sau đó, đi qua cái grocery store có tường xanh. Tiếp, đi qua Circle K ở bên tay trái. Khi tới chỗ clinic, rẻ vào trong ngõ, cũng là đường một chiều nốt. Cậu sẽ đi qua một cái construction site to đùng ở bên trái. Cẩn thận: ground ở đó bùn lắm. Rồi, đến đoạn này thì bắt đầu complicated đây.”

“Tôi đây đã phức tạp lắm rồi bác ơi”

“Đi hết cái công trường xây dựng sẽ có một cái convenience store. Đi qua nó, và rẽ trái vào cái đường một chiều. Nó không có biển báo, nhưng hãy rẽ trước khi đến cái gym cũ cũ ở đó…”

Duy lạc đường tới ba lần. Khi cuối cùng cũng đã đến nơi, anh thấy mọt khu dân cư rất nhiều chilled: Không noisy như phần còn lại của thành phố. Mọi ngườui đều thư giãn ở những quán cà phê, như thể họ chả có việc gì để làm vậy. Vibre quả tuyệt! Duy đã always muốn be based in an area như thế này. “Được rồi” anh nói, “Giờ cháu sẽ cân nhắc về vụ này.”

“Cân nhắc ở đây luôn đi.” Ông chủ nhà mỉm cười. “Thực ra thì, mua nó luôn đi.”

“Sao lại thế ạ?”

“Cậu chả muốn một chỗ để ở còn gì. Và cậu không thể rời đi được đâu.”

“Sao cơ ạ??”

“Cậu không để ý là tất cả những con đường dẫn tới đây đều là đường một chiều à?”


Profile picture

written by english-everyday
Eat, sleep, WRITE, Judo repeat... Twitter